Trích dẫnCó nhiều người, cả người giàu và người nghèo, ở trên khắp thế giới này, họ đi ngủ vào đêm hôm qua, nhưng sáng nay không tỉnh dậy nữa.
Bà ngoại tôi có một cửa hàng nhỏ. Là một người xởi lởi, mỗi khi một vị khách quen bước vào cửa hàng, bao giờ bà cũng hỏi thăm, đại loại như:
- Hôm nay anh thế nào, anh Thomas?
Rất nhiều người hào hứng kể cho bà cháu chúng tôi nghe về một ngày đầy ắp những sự kiện của họ, chuyện vui, chuyện buồn, một cháu bé mới sinh, nhà ai lợp kho thóc, ai đó cần sự giúp đỡ… Nhưng cũng có những người luôn luôn trả lời câu hỏi đó bằng một tràng than vãn.
Chẳng hạn, ông khách lớn tuổi tên Thomas rất hay trả lời là:
- Hôm nay chán lắm, chị Henderson ạ. Chị thấy đấy, hè này trời nóng phát điên. Tôi ghét nắng nóng kinh khủng! Nó làm tôi mệt vô cùng! Chết mất thôi!
Một bà khách trung niên tên là Smith thì hay đáp:
- Ngày nào mà chẳng thế, hả chị Henderson?! Cứ suốt ngày đi làm, rồi chợ búa, dọn dẹp, tôi chán lắm rồi! Mà trời thì gió lạnh. Thật khủng khiếp, làm sao mà sống được!
Thậm chí, một vài cậu bé, cô bé cũng thường thở dài:
- Cháu chán lắm, bà Henderson ạ! Ngày nào cũng phải đi học, rồi về nhà là một đống bài tập. Mà mẹ cháu còn bắt dọn phòng ngủ! Cháu chết mất thôi!
Gặp những vị khách như thế, bà chỉ gật gù “vậy hả, vậy hả”.
Có một lần, khi một vị khách như thế rời đi, bà sẽ gọi tôi lại, nhấc tôi đứng lên ghế để có thể nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi bà nhẹ nhàng:
- Cháu có nghe thấy ông Thomas vừa than phiền về điều gì không?
- Có ạ!
Bà tôi sẽ nói tiếp:
- Có nhiều người, cả người giàu và người nghèo, ở trên khắp thế giới này, họ đi ngủ vào đêm hôm qua, nhưng sáng nay không tỉnh dậy nữa. Có những bệnh nhân trong các bệnh viện ở khắp nơi cũng không thể ngồi dậy được, hoặc không thể ra ngoài được.
Tất cả những người đó, cả những người bệnh, và cả những người đã ra đi, họ sẵn sàng đánh đổi bất kỳ điều gì chỉ để có được 5 phút tận hưởng những tia nắng mùa hè này, những giọt mưa và những cơn gió lạnh này, để được đi làm, đi chợ, quét tước nhà cửa, để được đến trường, được làm bài tập và tự tay dọn phòng ngủ của mình – tức là để có được những điều mà đôi khi người ta vẫn càu nhàu.
Vì vậy, cháu hãy nghĩ một chút mỗi khi than phiền, cô bé ạ! Điều mà cháu nên làm khi không thích một điều gì đó là thay đổi nó. Nếu cháu không thay đổi được nó, hãy thay đổi cách cháu nghĩ về nó. Đừng bao giờ than vãn!
Mỗi người đều có nhiều khoảnh khắc để học hỏi trong cuộc đời.
Bà tôi đã tặng tôi một trong những khoảnh khắc học hỏi quý giá nhất. Suốt ngày than vãn không chỉ là một việc phi lý, mà còn làm mòn mỏi niềm vui sống của chính mình và những người xung quanh. Nó chẳng khác nào một mối nguy hiểm mà chính bạn tạo ra, và chính bạn lại cũng là nạn nhân đầu tiên.
Vậy tại sao không ngừng than vãn, mỉm cười và tìm ra, bằng cả suy nghĩ và hành động, những điều đáng sống của thế gian này!